Nội dung chính
Se Hwa quay mặt đi như thể không muốn đối đầu với bọn họ. Đó là lời khiêu khích rõ ràng và cũng là cuộc gây hấn xảy ra hằng ngày. Dù đã quen với điều đó, không có nghĩa là cậu không cảm thấy khó chịu khi bị xem thường như vậy. Cậu chỉ cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra, bởi cậu biết bọn họ muốn thấy cậu nổi giận và cậu không muốn bị cuốn theo ý của họ.
Sakura, Hong Dan, rồi thỉnh thoảng lại là Tháng 3…
Cậu đã nói cả trăm ngàn lần rằng đừng gọi cậu bằng mấy cái biệt danh như vậy, nhưng chẳng ai quan tâm đến lời của một con nợ, một kẻ yếu thế, hay một người bán thuốc phiện. Dẫu vậy, Se Hwa vẫn luôn kiên trì nói rằng
Tên của tôi không phải là Sakura, cũng không phải Hong Dan, lại càng không phải là Tháng 3.
Tên tôi là Se Hwa,
Lee Se Hwa.